cô đơn
Căn phòng vắng không một ánh đèn
Đêm dài ra và bóng tối thêm đen
Trong bóng tối, linh hồn tôi ẩn náu
Thoáng nghe lòng chợt thấy bơ vơ.
Lẻ loi phòng vắng ngồi ngẩn ngơ
lạnh giá lòng tôi ngồi ngóng chờ
Cô đơn ơi, khép giùm tôi cánh cửa
Nuốt lệ vào, cho một nữa sầu vơi.
Trời tĩnh lặng, đêm cũng dần trôi
Còn nỗi buồn tôi sao vẫn chưa vơi
Tủi phận mình, vẫn sầu trong đêm tối
Vấn vương buồn, vẫn mãi đơn côi.
cô đơn ơi, sao không tội tình tôi
Để nữa hồn còn, nữa hồn tôi mất
Để tôi chật vật, để lệ sầu tuôn
Trách cô đơn sao để tôi buồn.
Trần Phác
Bài này đã được xem 2940 lần
|
Người đăng:
|
Công Tử út
|
|
|