tự tình
Áo cơm dăm bữa níu thong dong
Bảng đen phấn trắng chẳng thỏa lòng
Chút ít đam mê còn xó xỉnh
Mà đời quá nửa...đã hư không
Bạn thời dăm đứa vẫn còn đây
Bạn thời dăm đứa tựa mây bay
Môi son, má phấn, xanh tai tóc
Mấy bận đêm khuya với trăng gầy
Xin miếng cơm canh chẳng nặng mùi
Tình nguời nhân thế gạn đục trong
Những hàng xanh chữ ngay thẳng lối
Và niềm tha thiết chẳng bắm vôi
(Mai này râu tóc đổi màu da
Đường trần cát bụi thổi bay xa
Ai nào duyên nợ, đêm thấy mặt
Đừng sợ!Tôi: Người trọn kiếp ma)