_______nó.______
***
Nó lê la trên phố thị đông người
Manh áo bẩn che tấm thân cũng bẩn
Có ai hay giữa giòng đời bất tận
Một kiếp người mà số phận hẩm hiu
Nó cô đơn len lõi dưới đông chiều
Người qua lại vẫn chỉ là xa lạ
Bỗng nó thấy một hình hài đói lả
Mắt đăm đăm vào khoảng trống hư không
Nó lặng nhìn , rồi như xót xa lòng
Lần bước đến tay chìa ra mẩu bánh
- Bà ăn đi! Chắc là bà đói lắm
Tuổi bà cao, sức đã yếu còn đâu.
Con mồ côi hiện ngủ dưới dạ cầu
Hay bà hãy về cùng con, bà nhé!
Mắt bà lão lệ đong đầy trên khóe
Tay run run cầm mẩu bánh vừa trao
Nỗi niềm dâng theo xúc động nghen ngào
Môi mấp máy tiếng thều thào đứt quãng
...
Nó dìu bà qua ánh đèn tối sáng
Buổi chiều sương bấc tạt rát làn da
Phố đông người bao kẻ lại người qua
Mà trống trải đến nao lòng xót dạ
________________________________
19/05