nỗi buồn sa mạc
Sa mạc gọi ôi đêm dài tịch mịch
Trên cát nhàu ngơ ngẩn ngắm trăng sao
Niềm yêu thương sầu khổ tự hôm nào
Nay tan biến cùng nỗi buồn hoang vắng
Trăng bóng lạnh chiếu soi bờ cát trắng
Rặng phi lao phe phẩy gió ngàn xa
Trời trong mơ ánh tinh tú lụa là
Lóng lánh dệt giải ngân hà vô tận
Nơi trái đất một tinh cầu sân hận
Giữa con người thường tạo những khổ đau
Tấm lòng sâu nham hiểm hố không màu
Đang tác hại lên muôn loài vạn vật !
Nào chủ thuyết nào giáo điều duy nhất
Nào thánh kinh nào lý lẽ quỷ ma
Người giết người van lậy cũng chẳng tha
Mang tuyệt vọng tràn lan theo ngày tháng !
Buồn sa mạc một nỗi buồn hoang vắng
Nói cùng ai biết chia xẻ cùng ai ?
Xé tâm tư ôm ấp nỗi u hoài
Tìm êm ả sống cuộc đời tịch tĩnh
Trong vắng lặng nẩy lên lòng hiếu kính
Yêu đất trời non nước cả thiên nhiên
Cùng ước mơ tưới tắm đến các miền
Mang trù phú xanh tươi đầy sức sống
Đây chân lý hiện hình nguồn cảm hứng
Sống cho người chẳng sống chỉ vì ta
Tình thương yêu sông núi mộng chan hòa
Ôm bọc khắp bao la vòm trời đất
QHNC