vô cảm
Trời ngây lạnh mùa thu lạc lối
Hoàng hôn buông bóng tối bủa vây
Trăng ngà ray rức sương mây
Đau lòng quá đỗi vũng lầy thế nhân...
Đời biến thái buốt chần trong dạ
Tình người sao quá lạ lạnh lùng.
Xót lòng trong cõi mông lung
Cõi đời vô cảm não nùng tấm thân
Ai cực khổ đường trần dang dở !
Kẽ oan sai bở ngỡ về đâu ?
Ngổn ngang đổ nát bạc màu
Đau thương gom nhặt mãnh sầu rớt rơi
.
Đường muôn nẻo rối bời lạc dấu
Vẫn trong tâm đẹp mẫu... thiên thu !
Sự đời ngẫm nghỉ mịt mù
Dương gian lắm kẽ gật gù làm ngơ...
Ta thấy tiếc chẳng ngờ trời đất
Dốc đời này chất ngất hư hao
Dửng dưng lạc điệu chiêm bao
Dù mê hay tỉnh đời sao vô tình...
Tơ khúc ấy trăm nghìn cung bậc
Núi trơ nghiêng chắn mất trăng ngàn
Cỏ cây thờ thẫn thu sang
Trần gian lơ lững buốt tàn quạnh hiu....
Trần gian hỡi bao điều than thở
Cõi thiên thu chỉ ở trên môi
Hư vô ngự cả một đồi
Hôn mê ngây dại thả trôi sông lòng
Thơ chất chứa cay nồng sỏi đá
Nặng nề lăn mệt lã chân đồi
Thơ buồn thơ khóc chia phôi
Dương gian hờ hững rã trôi tơ trời..
Bài này đã được xem 3015 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|