tự tình khúc
      
      
      
      
        Đời hối hả ngang qua  vạt nắng
Bụi phong trần bám  nặng đôi vai
Ánh trăng  ai nỡ xẻ  hai
Để mang lắng đọng  u hoài thở than
Tim hoang hoải...  mây ngàn trăn trở 
Cơn sóng ngàn  nặng nợ tơ vương
 Níu  đây  luyến ái mộng thường
 Xa xôi lắm nẻo  như đường rừng hoang
Em của nắng...  vương loang đày đọa 
Anh của sương... nghiêng ngả dòng đời 
Thơ ngây... vô ngả đánh rơi... 
Anh còn lượm nhặt...  buông lơi ái tình ...
Đem nối sợi  vô hình khờ dại 
Ngược bến mơ...  trở ngại thăng trầm 
Tâm hồn mãi  vướng  dư âm 
Để tình hé nhụy...  ươm mầm miền mơ
Đây miền nhớ mây chờ trăng đợi
Kia mênh mông biển vợi sóng trào
Thương nhau một khúc ca dao
Mến nhau một bản ngọt ngào tình ca...
 
Ngày gặp mặt  hai ta bỡ ngỡ 
Có thể không?... dang dở bao lần... 
Trái chiều  ánh mắt bâng khuâng 
Xin  trao cho đến một phần mầm xanh...
Anh còn đó long lanh kỷ niệm
Với đam mê đã kiếm bao điều 
Đêm đêm trong cõi cô liêu
Đan từng giờ...phút... đọng...nhiều... vào tim...
      
      
      
      
      
      
        
          
            
            
              | Bài này đã được xem 1444 lần | 
            
              | Người đăng: | Hồng Dương | 
            
              |  |  |