bến không chồng
BẾN KHÔNG CHỒNG
(Ngũ độ thanh, bát vận đồng âm)
Mười năm cách biệt chẳng phai nồng
Để gái quê mùa mãi đợi trông
Nỗi khổ vương từng con sóng đọng
Niềm đau rớt những giọt châu ròng
Mơ trùm ảo não rơi phòng trống
Mộng vỡ âm thầm vút khoảng không
Lữ khách trao người bao ảo vọng
Thuyền ai lỡ đậu bến không chồng