nỗi niềm tháng mười
Tháng mười về trong một sớm thu giăng
Hạt sương nhỏ tròn vo rên mắt lá
Nghe bước chân ai đi qua thật khẽ
Hương ngọt mềm tình ái bỗng lên men
Tháng mười về lòng ai có chông chênh
Thu dùng dằng nắng hao gày lạc bước
Chiều nghiêng đổ vuốt ve niềm day dứt
Heo may buồn đêm hoa sữa ngừng rơi
Tháng mười về ai có nhớ mong ai
Ào ạt dâng trong cơn mưa ảo ảnh
Vị cà phê cứ lặng thầm đắng ngắt
Nghe chơi vơi ai hát lạnh hoang chiều
Tháng mười về nắng nhạt cứ chênh vênh
Giọt mưa cứa vào nỗi buồn trắng xóa
Nhớ và quên thành hai chiều nghiệt ngã
Cứ chòng chành nghiêng ngả mãi khôn nguôi
Tháng mười về ai chót hẹn lại quên
Để heo may quyện sương mờ hoang lạnh
Đêm đơn côi mảnh trăng gày cô quạnh
Nhớ trượt dài theo năm tháng trôi nhanh
Tháng mười về tóc thêm nhạt màu đi
Vì cái tuổi lại thêm mùa lá rụng
Lòng vẫn mơ về đêm trăng diệu vợi
Gió thì thầm “em có lạnh không em ?”
Hà Nội tháng 10/2015
Trần Thanh Xuân