nỗi nhớ đi hoang
Một chiều buồn thả nỗi nhớ đi hoang
Theo heo may về một thời xa ngái
Mưa nhảy nhót trên lá thu xao xác
Em lệ nhòa bước về phía không anh
Phía không em anh hóa kẻ mộng du
Cứ lang thang trong vườn tình ký ức
Chiều hoang đổ chiếc lá vàng rớt rụng
Thành nỗi buồn chôn chặt mãi niềm đau
Phía không em gồng mình gánh nhớ mong
Cứ dày thêm theo bao mùa lá rụng
Nhớ đi hoang còn mình anh khao khát
Van em đừng ở mãi phía không anh.
Hà Nội, Thu 2015
Trần Thanh Xuân