tưởng đã phôi pha
Những tưởng lòng quên được dáng người
Theo từng kỷ niệm đã mòn rơi
Rồi tâm mãi luyến trong nghìn bận
Để dạ hoài ngơ giữa thế thời
Chữ thệ còn vang lừng khắp nẻo
Câu thề vẫn thắm đậm nhiều nơi
Chiều nghe nỗi nhớ âm thầm gọi..
Ảo não hồn thương lạc bến đời