Poem logo
Poem logo

147 - phận oan lá chắn

Tác giả: Nguyễn Văn Thái
Trời giận dữ ném chiến tranh xuống đất
Thôi thúc chàng kỵ sĩ lên đường
Trên lưng con tuấn mã
Tay chắn, tay gươm

Hướng chiến trường chàng tung vó ngựa
Đầu chập chờn vòng nguyệt quế tung bay
Móng ngựa dập đều
Mặt đất chuyển lay

Kia rồi chiến trường đang rực lửa
Tiếng gầm vang rung động vòm trời
Chàng xông tới nơi ngút cao ngọn lửa
Thanh kiếm tít quay đâm chém quân thù
Và lá chắn oai hùng nơi chiến trận
Cùng cánh tay chàng bảo vệ tấm thân yêu

Nhưng than ôi từ trong hỗn loạn
Một mũi tên bay trúng tim chàng
Chàng đớn đau quằn quại
Trong cơn đau chàng tự hỏi vì sao?
Một ý nghĩ trong đầu: Lá chắn

Máu bốc lên đầu chàng rực nóng
Dùng hết sức bình sinh giơ thanh kiếm lên trời
Một giây thôi: Chiếc lá chắn tơi bời ...
Thanh kiếm cũng rời tay
Rồi chàng ngã ngựa

Bàu trời xanh đôi cánh tay run rẩy
Như muốn với cành nguyệt quế vinh quang
Con ngựa chiến bên chàng lặng yên gan góc
Hiểu được chăng chiếc lá chắn vụn tan!!!

(những số phận thấp hèn và bị phụ thuộc trong xã hội)
21 - 8 - 1974*

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm