mồ côi nhớ mẹ
MỒ CÔI NHỚ MẸ
Đêm thanh vắng lời ru da diết
Phía nhà ai tha thiết vẳng sang
Với bao âu yếm dịu dàng
À ơi giữa tiếng đêm loang não nùng
Thương nhớ mẹ tận cùng sầu đắng
Phận mồ côi thiếu vắng tình yêu
Mẹ ơi! Nhớ mẹ bao nhiêu!
Thiên đàng chắc mẹ đã siêu thoát rồi!
Mấy tháng tuổi đã rời tay mẹ
Vòng tay cha giằng xé tử thần
Lau khô suối lệ vô ngần
Con xin quỳ lạy mộ phần kính yêu!
Hơi thở mẹ một chiều bỗng tắt
Bỏ lại con lay lắt bên đời
Bao đêm con khóc vang trời
Vòng tay chửa ấm đã rời chia xa
Tuổi thơ bé mình cha dìu dắt
Con lớn khôn dạ thắt trăm chiều
Gọi thầm hai tiếng mẹ yêu
Giữa màn đêm tối liêu xiêu bóng dài
Con vẽ mẹ hình hài loang lổ
Đôi mắt buồn, bóng đổ chiều thu
Với làn tóc xõa âm u
Với đôi môi hát lời ru ngọt ngào
Con nhớ mẹ cõi nào lệ ứa
Gió đầu đông như cứa thịt da
Hai vầng Nhật Nguyệt chói lòa
Mẹ ơi! Địa võng Thiên la có buồn?
Miền quê cũ suối nguồn vẫn chảy
Tình mẹ thương vẫn cháy bao la
Đêm chơi vơi nhớ quê nhà
Tàn canh thao thức nhạt nhòa bóng xưa
Con nhớ tiếng đò đưa cánh võng
Ước tấm lưng mẹ cõng lên đồi
Thèm mùi sữa lúc nằm nôi
Ước xem mẹ vớt bèo trôi đầu làng...
Đêm tĩnh mịch mơ màng giấc ngủ
Bóng mẹ về ấp ủ tình con
Làn môi dẫu nhạt màu son
Nhưng hương ngọt lịm tâm hồn bé thơ
Tiếng chim cú chơ vơ lạc lối
Gió ùa về bối rối niềm thương
Dang tay con đếm canh trường
Giận trời mở lối thiên đường ngày xưa
Ngày mai sáng dù mưa hay nắng
Và lòng con giọt đắng còn vương
Thì hình bóng mẹ yêu thương
Trọn đời dẫn lối bước đường con đi