đêm chơi vơi
Đêm lại đến ánh đèn hiu hắt gởi
Bóng hình ai bất động ở trên tường
Gam màu đen đầu cúi gục đêm sương
Quanh vàng võ côn trùng đương gieo nhạc
Hồn siêu thoát bay đi xa nơi lắc
Tim vẫy vùng gõ nhịp lạc cung yêu
Giọt lệ đen đục khoét cả vách chiều
Thây ma dại mãi vấn vương hậu lụy
Trang tình dở bỏ lời thơ nhạc lý
Lăn lóc sầu không vừa ý dây tơ
Chiếc độc bình im lặng đứng ngẩn ngơ
Cho màu đất cạn dần cơn khát vọng
Đam mê đến đê mê không nổi sóng
Ái ân buông tha thiết bỗng lụy tàn...
Nỗi chơ vơ cất tiếng tựa lời than
Đây địa ngục đây ngập tràn cay đắng
Xâu chuỗi ngọc hạt đà nâu hạt trắng
Hạt mờ phai để ánh nắng chai màu
Hai lăm năm âm ĩ những niềm đau
Không mơ tưởng chỉ một màu vàng đục...
Ai đã khóc giữa đêm thâu những lúc
Cô đơn về bên ngưỡng cửa buồn tênh
Rải gió sương trên mái tóc chênh vênh
Đau thương quá nỗi lòng hơn buồn tủi
Âm xa vọng từ bên kia sườn núi
Nỗi băn khoăn chưa biết cúi hướng nào
Tiếng ngân vang tọt tận tít mây cao,
Vang dội xuống như mưa rào vỡ nát
Ta muốn đạp đêm đen cho tan nát,
Bắt nhạc tình cất vọng tiếng đêm thâu
Giết chết đi bao cay đắng u sầu
Cho tan biến cả cơ cầu hạnh phúc
Đâu là sáng đâu gam mầu so nhịp
Kẻo hồn ta đang lịm thiếp ngạt hơi
Bình minh ơi sao chỉ thoáng mà rời
Cho đêm đến hồn chơi vơi rã đám...
Sầu chiếc bóng nghiêng trong đêm đen xạm
Dội vào tường mắc kẹt dám khói xanh
Vàng ngón tay nhuộn kịt cõi trong lành
Hồn ta mất thây tan tành ma dại
Hoang vu thật cầu xin tình chớ hãi
Mặc màn đêm tù ngục khắp nơi mờ
Đem giam cầm nỗi nhớ cũi mong chờ
Lời thơ ngạt tình ơi !... chơi vơi mông...
Bài này đã được xem 1665 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|