Poem logo
Poem logo

ngậm ngùi nỗi riêng

Tác giả: Tuyền Linh
ngậm ngùi nỗi riêng ( 1 )

ở đâu em cũng trên tôi
cái tên ai sắp ta ngồi tại đây ?
cùng quay quắt…cùng quắt quay…
tôi, em có được một ngày bình yên ?

thơ yêu, lắm lụy nhiều phiền
nỗi chung thì thế, niềm riêng tôi đành
chôn vào sâu kín trong tim
mốt mai ai biết cho mình…mốt mai…!

thơ em hướng mộng xứ Đoài
xứ Đông tôi sợ vàng phai áo Người
rập rình mãi…lắm hổ ngươi
tại sao ai ngẵng sắp Người gần tôi

khiến cho tôi đứng tôi ngồi
tôi ăn tôi ngủ, dậy rồi cũng em
thương vay khóc mướn con tim
Buồn Thu Lá Rụng, nỗi niềm như chung

tôi mơ một cuộc tương phùng
cho đôi tim rét ấm cùng với thơ
bây giờ cho tới bao giờ
xứ Đông gió lặng, xứ Đoài băng tan

cho hồn thơ hết đi hoang
cho tâm thức ủ mộng vàng thiên thu
bên kia ngọt lịm lời ru
bên nầy thôi hết ngậm ngùi nỗi riêng



Ngậm ngùi nỗi riêng (2)

ở đâu em cũng trên tôi
bên Chu Vương Miện em ngồi thảnh thơi
nhưng sao lại khóc không cười
lại thương lại nhớ một đời từ quy

Hương Nguyễn Hoàng, em đã đi
Giữa Trời Ngơ Ngác, là vì…vì đâu ?
để ai ngậm nhớ nuốt sầu
để ai rơi tận vực sâu tâm hồn

tiếc người má đỏ môi son
tâm hồn cổ tích, Nỗi Buồn Còn Nguyên
tôi chừ ôm một nỗi riêng
đành thôi trầm tích dưới triền sông Tương

phải chi hai ngã chung đường
ta cùng ươm hạt hẹn vườn chiêm bao
cùng nhau ngắm cảnh trăng sao
bay lên cung nguyệt mừng chào Hằng Nga



Ngậm ngùi nỗi riêng (3)

ở đâu em cũng trên tôi
hễ hồn em động là đời tôi nghiêng
sóng tình mấy thuở bình yên
tôi, thuyền độc mộc dạo miền đơn phương

biết đời là lẽ vô thường
tâm linh thực nghiệm vẫn vương tơ trời
thì thôi nước mắt tuôn thôi
cầm như một chén ly bôi đắng lòng

dẫu sao có cũng hơn không
dễ gì được giọt lệ hồng ươm thơ
sóng tình vẫn mãi vỗ bờ
chòng chành thuyền mộng dật dờ khói sương

nặng thuyền một nỗi cô đơn
chút vô vọng đợi, chút mờ mắt mong
nhìn lên nửa áng phù vân
thuyền ơi, vẫn cứ ngược dòng trường giang !



Ngậm ngùi nỗi riêng ( 4 )

ở đâu em cũng trên tôi
cái tên mặc định, chỗ ngồi mặc nhiên
Hương Nguyễn Hoàng vẫn còn nguyên
Vị trí em vững như kiền ba chân

sao đi để lại trên sân
Buồn Thu Lá Rụng kín chân tôi ngồi
đếm từng phiến lá… ôi thôi
câu thơ nước mắt, hiểu rồi nhân gian !

thắp lên nến lệ hai hàng
khấn xin Người được sang trang cuộc đời
ngoảnh nhìn thân phận tôi ơi
bến Mê bờ Giác trùng khơi mịt mùng

vẫn mong dòng chảy thơ Người
chim quyên về đậu đỉnh trời véo von
vẽ lên má thắm môi hồng
không còn một thuở Nỗi Buồn Còn Nguyên

tim tôi dù phải tật nguyền
rung trong tri kiến hữu tình cũng cam
dẫu cho tuế nguyệt đoạn tràng
với tôi huyễn mộng là làn hương thơm

Người hỡi Người, xin tri ân !



Ngậm ngùi nỗi riêng ( cuối )

ở đâu em cũng trên tôi
xin về để thấy chỗ ngồi còn thơ
để mọi người hết mong chờ
để cho ai khỏi mắt mờ đợi mong

giận chi mà dứt tơ lòng
hơn năm trời chẳng đem hong tơ tình
sân chơi rạng ánh bình minh
tao nhân mặc khách đượm tình thi ca

chẳng bao lâu đến Ta Bà
sáu đường ba nẻo lìa xa nhau rồi
ấm tình một thuở nầy thôi
mai theo vòng xoáy luân hồi còn đâu !

ngay cả chỗ đứng chỗ ngồi
chỗ ăn chỗ ở cũng trôi chu kỳ (*)
rồi ra ta được những gì
xin dòng thơ đẹp đừng ly khai mà !

vườn nhà (**) trăm sắc ngàn hoa
điểm tố thắm nụ mặn mà tình nhau
dù mai dâu bể…bể dâu…
hương thơ luôn vẫn đẹp màu thời gian

tuyền linh
07.8.15

(*) chu kỳ luân hồi
(**) vườn thơ Hương Nguyễn Hoàng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm