khổ cho thơ
Thơ ta viết nỗi lòng đau xé
Cõi u mê đang bẻ hồn ta
Trắng trong ai hiểu ngọc ngà
Đam mê ai tỏ mặn mà đắm say
Này xin nói đời này gian dối
Ích kỷ lòng tình gối trăm tình
Tình người vị kỵ nhân tình
Dương gian thế thái nhục hình gợm nhau...
Nhìn mà xót ôi đau chan chứa
Đã cao niên sao lựa hẹp hòi
Tình đời tình bạn nhìn coi
Cổng tình chật hẹp như giò mắc khe
Này ta bảo ông nghè ông tổ
Cổ độ sầu ông đổ cho ai
Thế gian sao lắm u hoài
Để đời chê mắng bửa tai kỵ lòng
Xa đất mẹ long đong một kiếp
Khoảng cách đời ai hiệp sức chăng
Câu thơ chưa tỏ trối trăng
Cho lòng tăm tối hỏi răng rứa trời
Trai mang chí một đời quân tử
Đại trưởng phu vác tứ chí hùng
Bạc lòng câu chữ tương phùng
Tâm giao đoạn tuyệt cho trùng trùng đau...
Thơ là nhạc niêm trau luận ý
Hồn bay cao thấm lý tri đồng
Hởi ơi bao kiếp long đong
Hồn thơ khao khát nỗi lòng đầy vơi
Thơ là mộng bao đời ao ước
Thập nhân sinh ai được ai chăng
Có thơ chấp cánh cung hằng
Lòng người vơi nỗi bao đăng đắng tình
Thơ là cánh đẹp xinh tâm tưởng
Chắp cho hồn chết ngưỡng nhân duyên
Chắp cho thân xác tật nguyền
Ước mơ bay bổng trinh nguyên cuộc đời
Thơ là cảnh tiên trời ban tặng
Chữa cho lòng cay đắng tang thương
Hà hơi thổi ngạt chán chường
Chở che khổ lụy cạn đường dương gian
Thói nhỏ hẹp... ai cần danh vọng
Để hồn bay lóng ngóng chiều đêm
Lợi chi một tí thơ nêm
Xót lòng quân tử... khổ mềm thân thơ...
Bài này đã được xem 1351 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|