thương nhớ mùa đông
Hà Nội lạnh đến tê lòng
Mình em cô lẻ chờ mong điều gì
Đường xưa lối cũ vẫn đi
Rét ơi là rét xuân thì còn không
Cái ngày em đi lấy chồng
Gió lùa áo lạnh môi hồng sắt se
Em thơ đứng khóc sau hè
Giọt dài giọt ngắn mây che lưng trời
Định mệnh sắp đặt trò chơi
Kể từ ngày ấy xa rời làng quê
Chồng em bẻ gãy lời thề
Đông thêm lạnh lẽo tỉnh mê đêm trường
Xót lòng con nhỏ tình vương
Chồng chung cam chịu bình thường ai hay
Nửa đời thân xác đọa đày
Hờn ghen vật vã men say ái tình
Dối lòng hai chữ chung-trinh
Mười hai bến nước môi xinh thửơ nào
Chiều đông nghe khúc ca dao
Thương em phận gái...má đào...hạt mưa
..
..