chẳng còn xuân...
Chuyến tàu trễ xuyên sương đêm lao vút
Như nỗi lòng người lữ khách mỏi mong
Gió khuya buốt hắt ngang khoang tàu trống
Sót mỗi tôi người trễ nãi vơ vơ
Ba mươi tết nêu vươn cao khắp ngõ
Khói nhà ai hương nếp mới thơm bay
Tiếng đàn hát hẹn hò đôi trai gái
Xuân sum vầy đánh thức giấc nghẹn ngào
Tàu dừng lại giữa trời đêm mưa bão
Quê mẹ đây sao tôi chẳng vội vàng
Ngày thân ái xuân tròn như mắt nắng
Ấm êm trong nôi sữa mẹ dịu hiền
Tay gầy guộc vẫy theo tôi tiễn biệt
Gói túi xuân năm tháng gửi mang theo
Để từ đó xuân mon men muôn nẻo
Nẻo tôi về trễ mất... chẳng còn xuân...!