pha lê và nước mắt
Anh đến như Xuân gọi nắng về
Em nhìn trong ánh mắt pha lê
Thắp lung linh giữa màn sương sớm
Để giót mật xuân gội tóc thề
Rồi rớt đời em những giọt tình
Như vầng dương lóe lúc bình minh
Ru nàng trăng tỏ lòng sông nhớ
Đẩy nước cuộn trôi cánh lục bình
Một khúc sông đâu chỉ một bờ
Đôi bờ môi quyện một tình mơ
Một tình mơ vỡ đôi dòng suối
Hai suối lệ tuôn một chữ ngờ
Lăng kính tình yêu cũng đổi màu
Pha lê, nước mắt dễ nhầm nhau
Cùng long lanh những gam màu sáng
Để cuối đường đi chuốc hận sầu
Có lẽ tình yêu cũng thật thà
Pha lê không vỡ, lệ nào ra
Viết cho người khúc tình xưa ấy
Để nghĩ về nhau lúc nhạt nhòa