tình khơi
TÌNH KHƠI
(ngũ độ thanh)
Đêm tàn kỷ niệm cũng buồn rơi
Bởi lẽ mùa xuân quá rạng ngời
Giữa ruộng mầm xanh vừa trổ mới
Trong vườn đất bạc cũng nhào tơi
Trao hoài mộng đến chòm mây gởi
Gửi mãi tình cho ngọn gió vời
Chốn cũ bây giờ không kẻ đợi
Ân tình đã chết mịt mù khơi