thời đại
Tôi đi – trong nắng dệt chiều phai
Giữa những hồn nhân chẳng có ngày,
Tôi đi – khi nắng chiều thu ấy
Vừa tắt bên đồi, mây trắng bay.
Tôi đi – tay vẫn một nhành hoa
Giữa lòng thế kỉ đã phôi pha
Hỏi tình yêu cũ, tình nhân mới:
- Tôi đến hôm nay có quen gì?
Chưa dứt giao hòa, hẹn sinh li
Trời đông u ám giục buổi về
Nẻo hồn xơ xác nương mây cát
Ngửa mặt thời gian khát mộng lành.
Hỡi nàng gái đẹp lụa mong manh
Đôi mắt hồ trong trải bóng thành …
Bước cô đi trên đường niên kỉ
Có lần giẫm vỡ mộng thiên thanh!
Tiếng bước nàng đi, bước thật nhanh
Nghe như mây gió chuyển reo mành;
Hồ như lòng bận quên vương vấn:
Non nước ngàn phương gọi tên mình!
Tôi biết lòng cô trải trăm tình
Nỗi niềm thiếu nữ: mộng và tinh
Nhưng lần trở lại đường hoa cũ
Lòng còn lưu giữ chút niềm tin?
Hay đã phai mờ tự rất lâu?
Chuyện ngàn xưa tận cổ mộ sầu
Mỗi lần thủ thỉ trong đêm vắng
Trời vô duyên: đổ trận mưa rào!
Cô có hình dung đôi mắt yêu
Của người chinh phụ rất đăm chiêu.
Nghĩ gì? Đi giữa chiều quan tái
Hồn lạnh đường xa lạ chốn gần;
Cô đã lần nao thương ý thơ
Một mình rất lạnh giữa bơ vơ?
May thay hôm ấy lần gặp gỡ
Nhạc đỡ hồn thơ khỏi bến bờ;
Mỗi lần môi khóa nét kiều son
Cô có nghe chăng tiếng nước non
Thì thầm: “Tráng sĩ tìm trong mộng
Cả một trời trăng chuốt gươm đồng”!;
Nhưng sao tráng sĩ lệ ròng ròng
Nét buồn mang cả một mùa đông !
Phải chăng tráng sĩ lòng nức nở:
- Biết có còn ai thấu chữ đồng?
Biết có còn ai nghĩ đến tôi!
Một đời cát bụi thổi xa xôi
Hôm nay đi giữa đường hoa nắng
Hồn con bướm trắng lạc vườn thân.
Tôi kể cô nghe chuyện ngàn xưa
Trời hôm nay trời vẫn còn mưa
Nhưng trong gió lạ niềm đã khác:
Ý cả yêu đương nói sao vừa!
Sa Đéc 5/3/2016
Huỳnh Hữu Lộc