qua miền hư ảo
Ngủ đi nào !... ơi hỡi !... gió mùa thu…
Xin đừng thổi miền hoang vu khát cháy
Xin đừng để trái tim người thức dậy
Xin ngủ yên khát vọng ấy muộn mằn…
Để đêm nay chân bước nặng dấu hằn
Cô đơn thả bóng đèn vàng hui hắt
Đêm nay lạnh hồn ai đau quặn thắt...
Bước chân hoang nghe nước mắt mặn lời...
Trong cơn mê lòng khóc đã tả tơi
Mù khói thuốc phủ kín đồi dĩ vãng
Men tình ái… đưa thơ vào cay đắng.
Giọt tình sầu… chảy nằng nặng trong tim
Mưa rớt rơi, xót những mủi đinh ghim
Nhớ dẫm nát hồn người im tàn tạ
Trăng vụn vỡ ánh nhòa trong lơi lã
Để tình mình bay đến ngả phương xa
Em thương anh như gió biển mặn mà
Tình cháy bỏng lửa bao la bất tận
Hồn thao thức nổi sầu dâng ngơ ngẩn
Gom cơn buồn cho tình hận trăm năm…
Bờ môi nào lạnh giá đến căm căm
Bàn tay vuột chổ em nằm buốt giá
Chờ anh đến đêm nay tình buông thả.
Ảo ảnh thôi… ảo ảnh đã xa mờ…
Mưa vẫn rơi con mắt nhớ mong chờ
Ai quên hết một thời bơ vơ ấy
Đau tiếng hát đêm buồn không nhìn thấy
Xa anh rồi…. ở chốn ấy… tình ơi!...
Bài này đã được xem 975 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|