xuân qua già đến
Bốn mươi lẻ một xuân qua
Bây giờ có cháu gọi bà thấy vui
Nhưng mà nghĩ cứ ngậm ngùi
Lên bà lại thấy mình thôi đã già .
Thời gian cứ thế vụt qua
Tuổi già hồn vẫn cứ là trẻ con
Thích đàn thích hát véo von
Cho dù duyên chỉ có còn một thôi .
Biết làm sao được người ơi
Bây giờ cứ vậy rồi đời sẽ qua !