Poem logo
Poem logo

đêm cuối

*Quan hoài nuối nỗi lòng trai trẻ
Đã có lần làm bể giọt sương mai

Pháo nổ đì đùng
Chớp lóe lên đây đó
Em đã ngồi chờ anh từ sáng
Năm cũ sắp qua rồi,
giao thừa đón tân niên
Em kề bên anh
Thổn thức những nỗi niềm
Bao ràng buộc cột đời em - thân gái
Người ta đòi đặt lên bàn lễ hỏi...
(cậy làm chân phó lý trong làng,
người ủy ban người của chính quyền…)
Biết dân xứ nghèo
muốn thoát ly cho tấm thân đỡ khổ
Và thế là... gót asin lộ rõ
Nếu em không thuận lòng
Đàn em trai sau em gặp rắc rối
Không mong gì thoát được đi đâu(!)…

Anh đang là sinh viên
sau binh đao chiến trận
Trời Thủ đô mơ ước thuở thiếu thời
Gió núi mưa ngàn dội lạnh hồn anh
Quê nghèo rớt mùng tơi, đầy cát bụi

Anh về tết
Ngồi bên em mà trước mặt vời vợi
Một màn đêm tận tháng cùng năm

Pháo vẫn đì đùng
Xa xôi chớp lóe
Chỉ muốn yêu như vần thơ điệu nhạc
Biết đâu đời em sắp trải trầm luân

Thương trao về anh
(Vì tất cả...)
Trước mắt em vô vàn xa ngái
Trước mắt anh đón đợi bình minh
(Tuổi đời non, không đủ hiểu
thế thái nhân tình
Không thấu hiểu tình em sâu nặng...)

Em đã chờ anh
đến năm cùng tháng tận
Tết anh về để nói với anh
…Thế mà anh
Không tỏ cõi lòng em

Ôi trai trẻ vẫn nông choèn cạn choẹt
Để bơ vơ một tấm tình nồng nhiệt
Đến cuồng si trong lớp áo chân quê
Lớp áo che nên anh chẳng hiểu gì
Anh là kẻ ngu ngơ khờ khạo quá

Đêm tối quá, trời khuya lạnh quá
Không cho anh ngắm nét một hoa khôi
Mắt khép hờ, tay có việc của tay
Anh chợt hiểu đêm để mà cảm nhận

Sau màn đen bao tiệc tùng chay mặn
Và tình em ấm tỏa một niềm mê
Gió heo may xứ lạ cứ tuôn về
...Trong anh ra đi
và em đón đợi...
Pháo nổ chớp lóe lên
xé toạc
cuộc đời nhau
màng voan mạng trên đầu

Anh sẽ rời
khỏi quê nghèo nắng gió
Em bơ vơ xứ bao đời khốn khó
Bơ vơ chốn chợ người
Bơ vơ nơi vô vọng
Lòng nghẹn đắng
Mũi cay cay
Lệ nhòa sau phút ngàn mây
Đêm trước mặt
bao giờ trời sáng?
nắng lên từ
phía biển

Nhưng giữa trời xuân
Em đã gửi và anh đã nhận
một bức thư tuyệt mệnh (cuối cùng)
“Anh hãy về dự bữa giỗ của đời em…”

…Một tiếng nấc
Của một người con gái
Em đã chết? hay hồn em đã chết
Vì tình em đã đặt cả vào anh..
Anh vẫn theo đèn sách – không về
Nghĩ đơn giản: nói thế thôi, sao chết!

Rồi thời gian sẽ phôi pha bội bạc
Huống chi lòng người đẹp mới cập kê

Xin tạ một lời hoài niệm tình em
Với tất cả khù khờ thời trai trẻ
Nước qua cầu chảy về xuôi mãi mãi
Chẳng một lần quay lại chốn trao nhau.

THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm