nỗi buồn quê hương
NỖI BUỒN QUÊ HƯƠNG
Quê hương ơi, sao cứ buồn cứ thảm
Cứ nghèo nàn, bệnh tật tai ương
Hết thảm khốc trên mỗi chặng đường
Lại gặp nạn dòng sông, bờ suối
Quê hương ơi, sao mà buồn tủi
Kiếm cái ăn cũng khó nhọc trăm bề
Vui có mấy hồi mà chết chóc gớm ghê
Biết trách ai bởi ê chề, đớn đau rơi vãi
Quê hương ơi
Kêu trời có thấu
Oan nghiệt họa hằn khắp nẻo nhân gian
Con người sinh ra cần tự do, công bằng
Răng dạy đạo đức
và truyền thụ lòng nhân từ bát ái
Nhưng
Tiếng khóc réo gào, rên la thảm thiết
Tiếng oán hờn, mắn nhiếc bọn mọi rợ, man di
Khi sinh ra vốn quí thành người
Bởi cuộc sống đầy rẫy sầu bi, nhiễu điều nơi nơi khốn khổ
Quê hương tôi sao mà tội nghiệp
Nước mắt lăn dài nối tiếp điềm xui
Ai ngang qua không khỏi bùi ngùi
Đời bi đát muôn phần cay đắng
Đời luẩn quẩn lương tri dằn vặt
Nhắc nhở nhau thêm dai dẳng muộn phiền.
xóm đồng 06062016