mỗi khi chiều buông
Gửi L
Ôi nắn ngủi là những lần gặp mặt
Mà em ơi lòng ta vẫn vương tơ
Ngỡ trời quê tím mãi sắc đợi chờ
Nhưng Hạ qua trời nhuốm màu thu úa
Những buổi chiều ân tình còn đâu nữa
Tình yêu theo con chim sáo vụt bay
Đường Sài Gòn anh vẫn bước chiều nay
Nghe thu đổ lá vàng rơi êm ái
Phố buổi chiều người ta vui áo mới
Anh vẫn trong manh áo lính màu xanh
Ngỡ nắm tay ai hóa anh nắm tay mình
Chợt nhớ ra tình đã thành gió thoảng
Trong quán đời bốn bề không vách chắn
Cà phê đen như mầu mắt của em
Nhấp lên môi đắng vào tận trong tim
Anh lặng nghe những tiếng đời réo rắt
Lá vàng theo gióp tràn qua từng đợt
Anh cũng tìm trong gió thấy mùi hương
Tách cà phê anh thấy một thiên đường
Một dư ảnh, dư âm của tình ái
Ai biết được trong lòng ai tê tái
Khi bàn tay nâng cao chén rượu hồng
Mừng con đò rời bến cũ sang sông
…
Kỷ niệm xưa em còn nhớ hay không
Dù năm tháng trôi đi không trở lại
Anh vẫn sống với những ngày xưa ấy
Mỗi khi nghe chiều buông
Lương Thiện Chiến
Sài Gòn 8/1980