chuyện tình thuở mười bảy
Viết cho L
Tình yêu dẫn anh về nơi xóm nhỏ
Nơi quê nhà những đường đất mái tranh
Anh vẫn gọi tên nó là thành phố
Phố quê mình đẹp rực rỡ lung linh
Mười bảy tuổi hồn em như chồi biếc
Niềm ưu tư đương tô thắm má hồng
Như giọt nắng giữa ban mai thanh khiết
Tình yêu đầu những ngây ngất chờ mong
Tình yêu đang lung linh như ngọn lửa
Sao lụi tàn trong giá lạnh, cô liêu
Bão giông nào lâu đài yêu sụp đổ
Dòng lũ nào cuốn đi nhịp tình yêu
Dòng sông nhỏ mà đôi bờ xa tắp
Cầu gãy rồi tình vẫn cách ngăn sông
Ta chỉ còn ngóng nhau qua tầm mắt
Chờ cây cầu Ô Thước giữa Hư không
Kẻ ra đi với nỗi lòng tê tái
Cuộc tình buồn hằn vết giữa tim đau
Bước chân cuồng trốn thật xa hiện tại
Miền lãng quên chôn ký ức thật sâu
Cuộc tình vỡ ngẩn ngơ người ở lại
Quặn đau lòng giấu lệ những đêm thâu
Tình yêu đầu đã xa rồi vời vợi
Em thẫn thờ bước ra khỏi chiêm bao
Lương Thiện Chiến
Làng Thanh Do, 1978