áo trắng thơ ngây
Áo trắng chưa lần vương cát bụi
Một mùa hoa phượng thắm hồng tươi
Có người thầm tiếc mùa thi cuối
Em vẫn hồn nhiên nhí nhảnh cười.
Đôi mắt em lấp lánh mây trời
Long lanh đằm thắm mộng tinh khôi
Vô tư chưa biết sầu xa cách
Nào hiểu gì đâu cạm bẫy đời.
Từ đó giữa đôi dòng trong đục
Cơm áo tha hương lạc bến bờ
Nhớ buổi hẹn đầu bên khóm trúc
Em còn trong sáng của ngây thơ.
Cảnh cũ người về thành khách lạ
Tiếng xưa vẳng lại trống trường tan
Ngập ngừng chân bước bơ vơ quá
Tiếng ve nức nở bóng chiều tàn.
Vẫn biết thời gian không trở lại
Lưu bút còn vương kỷ niệm đầu
Trường cũ – ước mơ – thời thơ dại…
Và người em gái… đã về đâu?
Ngô Chí Trung
(Tập thơ Ươm Hoa, NXB Hội Nhà Văn tháng tư 2017).