hãy trả lời em
Em đã hỏi khoảng nào là xa nhất
Anh mơ màng… trăng thật đáng là xa !
Em mỉm cười… chua chát chẳng nói ra
Đặt lên ngực… bao la là tim đó
Bên nhau mãi đã bao giờ hiểu rõ
Ngỏ tận cùng rất khó đến anh ơi!...
Em hỏi anh nơi cô độc trên đời
Anh đã nói chẳng người nào bên cạch
Trong nông nỗi với con tim khổ hạnh
Biết chăng anh lỡ đánh mất lời thề
Nỗi cô đơn cô độc đến não nề
Ôi buốt giá ê chề trong thầm lặng
Cho em hỏi ai người nghèo chất nặng
Đừng trả lời…chắc hẳn kẻ ăn xin.
Phải đâu anh , nghèo nhất chẳng niềm tin
Trong hiu hắt mất tình con tim đỏ
Anh hãy nói cho lòng em được rõ
Vĩnh cửu là … gì đó được bao nhiêu
Đừng trả lời…chắc chắn là tình yêu.
Tình có thể sớm chiều cũng sẽ mất
Cho em nói rất nhiều lời chân thật
Mất nhau rồi đau ngất cõi lòng nhau
Vạy tại sao anh lại nỡ quên mau
Em vẫn đợi…ngày sau về giải đáp….
Em mãi đợi cho dù trong bão táp
Tim cô đơn bỏng rát kiếp điêu linh
Hồn xác xơ nghèo ngặt đến lặng thinh
Câu hỏi cuối:… vô tình sao đến vậy ?!…
Bài này đã được xem 1941 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|