Poem logo
Poem logo

nỗi lòng hồn lang về cõi thế (18)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (18)

Tỉnh mơ và nhớ…

Lời của mẹ bên tai còn văng vẳng
Như sáo diều lai láng kéo hồn lang
Choàng tỉnh thức mang mang niềm xa vắng
Một linh hồn động chấn tiếng chuông ngân

Tình Gia, Tộc, quay dần nơi dĩ vãng
Cánh én trời vọng dáng ánh trăng đi
Giọt nhung nhớ sương khuya tròn óng ánh
Rồi nghẹn ngào, rời nhánh nhỏ canh khuya

Nhớ một đêm kéo về cuồng phong mạnh
Rồi mưa tuôn, thấm lạnh đổ sầu ai
Cảnh tan tác u hoài niềm canh cánh
Trăng rủ tàn rã ánh, hạt sương lay!

Bổng vọng rít, chim bay rời tổ ẩn
Giặc truy tìm, sát tận, diệt mầm sanh
Cha với con, tay nhanh, bầu lửa hận
Ngập quân thù, cuốn quấn khí hùng anh

Từng thây ngã, long lanh dòng máu đổ
Trút căm hờn, thác rộ tiếng ầm vang
Bổng chợt nhớ hoa vàng treo trước ngõ
Mẹ, Chị còn đứng đó nén tâm can!

Đẩm máu giặc, xé hàng ra kịp lúc
Cánh đại bàng giây phút phải ngừng bay
Bè neo đó, xuống ngay rồi vùn vụt
Tên quân thù vun vút rớt theo sau

Ôi thống thiết! Lệ trào trên khoé mắt
Nỗi uất hờn sầu mặc dưới mưa sa
Hỡi hồn linh! Tộc ta dòng suối mát
Một đêm nay tan nát mảnh trăng xa

Như căm giận, phong ba gào dữ dội
Cơn sóng cồn, cuốn xoáy lật bè trôi
Một đoạn trường chơi vơi, dòng nước rối
Một hận đau vời vợi mãi ngàn đời!

Hồn lang thổn thức trong nỗi nhớ…

Nguyễn Thành Sáng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm