cô gái ấy
cô gái ấy tuổi mười sáu trăng tròn
sớm đi chiều về có mẹ đón cha đưa
dáng liễu chưa quen gió quen mưa
lại giã biệt mái trường dấn bước ra bưng
cô gái ấy dám bỏ phố lên rừng
đạp chông gai ngăn suối vượt đèo
đồng phục xanh vành nón tai bèo
khai hoang phục hoá những miền quê xa
cô gái ấy hôm về phép thăm nhà
vai ba lô tung tăng dọc sân ga
tay xinh xắn đã chai lỳ mưa nắng
quà tặng mẹ chỉ nhánh lan rừng mới nở
cô gái ấy chẳng hề biết sợ
dũng cảm ngoan cường ở biên giới tây nam
là nữ đại đội trưởng tiền phương
xông pha tuyến lửa mở đường, cáng thương
cô gái ấy trở về với đời thường
khi chốn biên cương không còn bóng giặc
thương đồng đội kẻ còn người mất
tuổi xuân thì hiến tặng quê hương
cô gái ấy cũng có một thời yêu đương
không ghế đá công viên, không chiều dạo phố
mấy năm xa cách tiền phương đôi ngả
họ sóng bước bên nhau trên mọi nẻo đường
cô gái ấy khi không còn trẻ nữa
vẫn giữ nết chuyên cần dãi nắng dầm mưa
dạn dày gió sương một thời khói lửa
thành đạt công danh tổ ấm vẫn chu toàn
cô gái ấy nay đầu điểm bạc
con cháu quây quần hạnh phúc thong dong
hương rừng, tình đồng đội vẫn giữ trong lòng
đẹp lạ lùng cô gái thanh niên xung phong !
DƯƠNG THẾ QUANG