trái tim người giáo sĩ
Ngày anh đi đất Đà Thành rướm lệ
Tiễn người con xa xứ đến quê người
Giọt nước mắt xen lẫn với nụ cười
Những cô bé thẹn thùng không dám khóc
Rồi tất cả vỡ oà trong phút chóc
Lời nguyện cầu thay lời tiễn anh đi
Vẫn biết rằng, trái tim người giáo sĩ
Sống yêu thương, bốn bể là nhà
Niềm vui được cứu linh hồn hư mất
Vâng lời Chúa, ta vượt ngàn thử thách
Nhắm con đường mang lấy mão Triều Thiện
Tặng anh Mẫn