phố xưa
Phố xưa lạnh lẽo heo may
Nhấp nhô mái nhà sương phủ
Phù vân che khuất trăng gầy
Hàng dương liễu buồn tóc rũ
Có một người đi trốn ngủ
Bước chân như đếm gạch đường
Ôm hoài niệm xưa ấp ủ
Bao ngày tháng cũ sầu vương
Lối xưa cỏ lạ vô thường
Người chưa nói lời ly biệt
Ngày xưa lũ muỗi ghen tuông
Ghé vào nụ hôn tha thiết
Người mang những điều bất diệt
Đi theo phía cuối chân trời
Để cho nỗi buồn da diết
Dâng trào như sóng biển khơi
Phố xưa mưa vẫn tả tơi
Những ngọn đèn khuya vẫn sáng
Nhưng mùa yêu đã qua rồi
Nên lời ngọt xưa cũng đắng
Người đi đã sờn áo trắng
Người về ôm bóng cà sa
Còn nghe nhạc tình văng vẳng
Len trong tiếng khấn Di Đà
Lũ côn trùng hát đồng ca
Hình nhân chập chờn nhảy múa
Nàng trăng trẻ mãi không già
Cởi đi áo mây vàng úa
Phố xưa nhà ai hé cửa
Chiếu chăn lay lắt rơi thềm
Có một người châm đốm lửa
Lập lòe đom đóm vào đêm
Lối xưa bước lạ đường quen
Tình đâu phải rao bán chợ
Bỗng nghe sầu đắng lên men
Nghẹn ngào cất trong tiếng thở
Đàn không có người nghe nữa
Bá Nha mới đập dao cầm
Phố xưa cố quên càng nhớ
Cung tình lỗi nhịp tri âm...