nỗi nhớ không tên
Nỗi nhớ nào chẳng thể gọi thành tên???
Từ lúc yêu anh trái tim em mở cửa.
Giờ khép lại hồn em còn một nửa
Một nửa hồn khờ dại thương đau.
Từ bây giờ cho đến tận ngày sau
Ru tình nhau trong muôn trùng xa cách.
Em đi về đâu ? Giữa màn đêm buốt lạnh?
Gọi tên anh khản giọng cõi vô cùng.
Giấu anh trong nỗi nhớ mông lung.
Cắn chặt môi mà nhói đau nơi lồng ngực.
Mơ về anh trong vòng tay rất thực.
Ôm anh vào lòng cho thỏa những đam mê.
Đp/22:20/22/01( 25/12 bt)
Bài này đã được xem 1741 lần
|
Người đăng:
|
Lonely86
|
|
|