mùa cải ngồng
(Trường thiên đồng âm vận)
Hoa cải vườn xưa búp trổ ngồng
Sắc vàng như úa cả dòng sông
Có nàng thôn nữ âm thầm sống
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng
Từ độ nàng thôi chải tóc bồng
Tóc vàng hoa cải rối bòng bong
Người đi đã hứa lời đinh đóng
Sẽ dệt tình trên tấm thiệp hồng
Ngặt nỗi đời như cuộc rắn rồng
Hình dong giấu mặt bắt hình dong
Người say chém cá kình trên sóng
Ở chốn phù hoa vạn bóng hồng
Chẳng có gì muôn kiếp mặn nồng
Làm sao thước thẳng vẽ đường cong
Từng đêm sắc cải vàng trong mộng
Để trút sầu ra lệ đẫm ròng
Gió thổi vườn xưa gió phập phồng
Hỡi người xưa có nhớ gì không?
Buồng tim đã thắt dây thòng lọng
Để nhả vàng tơ khắp cánh đồng
Búp cải năm nào vẫn trổ bông
Nước non ngàn dặm cách xa lòng
Lời yêu nghẹn nấc trong vòm họng
Tháng đợi năm chờ cũng uổng công
Em bảo đời em giống cải ngồng
Sắc vàng chỉ đẹp lúc tàn Đông
Chợt nghe tủi cõi hồn tê cóng
Có lẽ nào em chẳng lấy chồng?!