quán đời
Quán đời khuya ta xin đôi ly rượu
chuyện buồn vui ai kể hết bao giờ
ta muốn say cho quên cùng cuộc lữ
phố quên đèn và ta cũng quên thơ
Ta xin khóc cho dòng đời máu lửa
môi người em thôi đã nhạt hôm nào
xin một chút nắng hồng về gội rửa
trên da người đau đớn bớt lao xao
Còn gì nữa mai này em có thấy
ánh bình minh hay đêm tối liên miên
sầu xứ sở ngàn năm nay chưa dứt
cuộc phong trần trai trẻ như cuồng điên
Đời ta đó dăm bài thơ viết bậy
đời ta đó cuốn sách lật đôi tờ
dư hương lệ trôi theo vòng luẩn quẩn
sá gì em ái ngại chuyện tóc tơ
Dăm cuốn sách lật hoài chưa biết chán
chén rượu nào cho ta đủ cơn say
ôi, tất thảy sẽ đi vào hư viễn
ngậm ngùi ai ngồi khóc thét đêm dầy
Tài sản ta trăm bài thơ con cóc
em bằng lòng soạn sửa áo trăm năm ?
con chim nhỏ bên đời kia biết khóc
đôi cánh mềm che sao ấm hoa duyên
Phố hôm nay bỗng buồn như tóc cũ
ta lang thang trên từng góc rêu rong
em có lại bên thềm nghe mưa nhỏ
nghe gió về trên phím lá rưng rưng
Rồi đất thở như lòng mình vẫn thở
ngọn đèn đêm xuôi ngược như thuở nào
đôi mắt biếc giữa muôn trùng cuộc lữ
về thôi em vó ngựa những lao xao