nhớ...
em nhớ quá mà không sao thốt được
lời yêu thương anh mang tận cuối trời
em buồn quá mà cũng không khóc được
bởi anh đi hun hút chốn xa vời
em nhớ quá lời dấu yêu một thuở
cùng nguyện thề trọn kiếp chẳng phai phôi
dẫu gió mưa giông bão cũng chẳng rời
mình hai đứa vẫn cùng nhau chung bước
em nhớ quá mà không sao nói được
trở trăn hoài trong đêm vắng tịch liêu
ánh trăng nghiêng soi bóng em ngây dại
lẻ loi đời một mình bước liêu xiêu
em nhớ quá, nhớ nhiều, anh có hiểu?
nửa mảnh hồn bỗng ngơ ngẩn chơi vơi
nửa còn lại cũng rách nát tơi bời
trái tim đã dường như không còn máu
em nhớ quá mà không sao thốt được
...