về đi người hỡi
Quên hoa, bỏ phím... về đâu ?
Hoa vương tơ nhện, phím sầu bụi giăng
Chắc người lòng gặp rối ren
Gió vào mới biết cửa then quên cài
Hỏi bàn phím, phím chẳng hay
Người để thơ lại nửa bài rồi đi
Nửa bài mang nặng sầu bi
Nghe rưng rưng mọng bờ mi chực tràn
Hỏi cánh hoa, đã úa vàng
Bài thơ chưa khép ngỡ ngàng còn mong
Người đi giấu nửa mùa Đông
Kẻo không bấc rét ngập phòng mộng xưa
Mặc cho tơ nhện đong đưa
Về đi người hỡi cho vừa nỗi đau
Về đi chia sẻ cùng nhau
Cắm cành hoa mới tay lau phím mờ
Xin người gõ tiếp vần thơ
Nửa bài hôm trước khỏi thờ thẩn trông
Dẫu cho có xót xa lòng
Đừng để tắc nghẹn nửa dòng thơ buông.