sài gòn mất dấu
Tôi vẫn luôn tìm một màu trời
Của ngày xưa cũ tuổi thơ ơi
Của hồn ngây dại luôn chới với
“Vật đổi sao dời” tim xẻ đôi
Ta vẫn nhủ lòng gắng sáng soi
Tin yêu hy vọng bớt đua đòi
Chữ tình chữ nghĩa tâm luôn dõi
Rũ sạch bụi trần chậm bước thôi.
Tìm chi dĩ vãng đã xa xôi
Cảnh xưa người cũ mộng phai rồi
Việt Nam, Tổ Quốc, đành cáo lỗi
Ta cười, nhạt nhẽo rối vành môi.
Sài Gòn xưa cũ đã quên tôi!
Nó của hôm nay tan tác rồi
Không còn thơ mộng vờ nông nổi
Mà dạ bây giờ ngỡ điếm hoang
Nói thế nghe sao quá phũ phàng
Nhưng sự thật đấy chẳng nói oan
Sài Gòn thanh lịch đà mất dạng
Lòe loẹt muôn màu nhái ngoại bang!
September 10th 2017