nỗi buồn ngư ông
NỖI BUỒN NGƯ ÔNG
Gác chân lên ngắm trời mây
Ngư tiều ánh mắt cay cay đượm buồn
Long cung sao lắm vở tuồng
Tứ Ngao có lúc quay cuồng bão giông
Ao tù cho đến bờ sông
Đâu đâu cũng có cỏ rong lục bình
Lại thêm ô uế mùi sình
Ông đây chẳng biết ẩn mình nơi đâu
Bởi do cái nghiệp cần câu
Ngư ông khắc khổ... rít sâu điếu cày
Mong sao đặng chỗ thả chài
Dăm xâu cá nhỏ qua ngày qua đêm
Đành rằng chân mỏi tay rêm
Ngư ông chẳng dám than thêm nửa lời
Chỉ mong xoa dịu Ông trời
Ngăn mưa gió lớn cho đời ông vui!
Nói ngang, nói ngược, nói xuôi
Ngư tiều canh mục, thân tui bần hèn !
Mãi lo đánh trống thổi kèn
Đồng chua, ngập mặn ún phèn chẳng hay…
Triều đình, phủ lý phây phây
Làm ngơ không thấy Tàu hay ra vào?
Thả neo bãi đậu cắm sào
Ông đây chẳng biết nơi nào để câu
Sự tình chắc cũng đã lâu
Mong rằng Ngao Quãng phán câu công bằng
Thiên thư đã chỉ ra rằng
Nơi đây non nước một lằn của ông
Cớ sao ỷ thế lấp sông
Rắp tâm đoạt chỗ Ngư ông đang ngồi
ông đây nhất định sẽ đòi
Cần câu ông quét một hồi là tan…
KIM MINH