đêm thu
Trôi đi miền miên ảo
tối tăm của một mùa
hư hao
Chiêm bao tàn lụi
Gót hồng thở hương
Những cơn mơ vỡ òa
Nước mắt
đằm
áo ngực
thời gian!
Tràn cỏ lau trắng bạc
vô bờ đợi
nấm mồ nghìn năm
hỏi: đã tàn phai
sao chưa nguôi?
Vẫn thế
Thinh không
thinh lặng
thinh không
Ngón tay
ủ ấp ấm nồng
mà ngu ngơ
bơ vơ trụi lá
sụt sùi hương đêm
Hoang thu!