vườn xưa kỷ niệm
Bên góc vườn xưa chợt nhớ người
Nhớ lời ước hẹn lúc chia phôi
Người đi lá đã bao mùa rụng
Cây bưởi chồi con, cũng lớn rồi
Tôi nhớ một chiều phai, tháng ba
Ân cần người bảo sẽ đi xa
Lệ buồn tôi rỏ, vườn im ắng
Xen kẽ bâng khuâng giọt nắng tà.
Thì thầm người bảo sẽ về thôi
Dẫu cách muôn sông với vạn đồi
Tin tưởng nên lòng vơi thổn thức
Mà sao mắt lệ chẳng ngừng rơi
Rồi từ dạo ấy bước người đi
Năm tháng phai phôi, dạ sá gì
Tôi mãi nơi vườn xưa đứng đợi
Mặc cho héo úa cả xuân thì
Nay lại âm thầm tôi nhớ ai
Bên vườn vương sót cánh hoa mai
Người đi phong lối chiều xuân ấy
Nhuộm đẫm mơ tôi... Giấc mộng dài.
___________________________
PHT