kiếp người vô thực
Ta cảm giác bàn tay nào xô đẩy
Cho hồn rơi, chết ngợp với chán chường
Ta chỉ biết dựa nguồn ân nội tiết
Nuôi con tim giành lấy chút yêu thương.
Ta rơi xuống đến tận cùng sâu thẳm
Hồn lửng lơ lưng chừng níu xác thân
Tim còn đập một vài giây cuồng dại
Trong cơn mê hồn liệm chết âm thầm.
Linh hồn ơi đừng để ta đơn độc
Trong kiếp người vô thực, bước gian nan
Hãy cùng ta, đường còn xa vạn dặm
Dù đớn đau, xin vươn tới thiên đàng.