từ độ người đi
TỪ ĐỘ NGƯỜI ĐI
Từ độ ấy bầu trời như nhỏ hẹp
Con đường xưa o ép mộng chung riêng
Em vội quên đi giọt nắng cuối thềm
Làn môi mỏng bỗng mềm hơn tơ lụa
Từ độ ấy tình len qua khe cửa
Lọt thỏm lòng mấy bữa góc chênh vênh?
Chiều ghé sang gồng gánh rất cồng kềnh
Tấn bi kịch gập ghềnh vai trĩu nặng
Từ độ ấy anh hai bàn tay trắng
Chuỗi hư vô dấu lặng nuốt canh dài
Lối đi về thui thủi chẳng còn ai?
Xin một chút mi gầy buông day dứt!
Từ độ ấy trái tim nghe thổn thức
Ta mấp mé bờ vực đố ai hay?
Em vùi chôn kỉ niệm dưới bóng cây
Những ngọn nguồn chua cay về gặm nhấm
Từ độ ấy chiếc gương soi bụi bặm
Đêm khóc thầm vô tận cuối vần thơ
Ngồn ngộn về phơi ẩm ướt đợi chờ
Màu nhung nhớ tràn bờ từ kiếp trước
Từ độ ấy sợi dây chưa trói buộc
Mảnh tình con èo uột bến tương tư
Buồn chi em lại khép cửa giã từ!
Mùa ân ái ậm ừ như đay nghiến
Đêm 25/5/2018
Ân Thiên ( Bình Dương)
Bài này đã được xem 650 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|