đi tìm cổ tích
Trước sân chùa phang phất khói huyền hương
Người con gái lặng niềm riêng không nói
Cứ từng cơn gió vờn trêu tóc rối
Bay vô hồn quanh nét mặt sầu tư
Chẳng biết điều gì khiến cô đến đây ư?
Ai cũng hỏi... Và cô thì không rõ
Đã đôi lần cô dừng chân trước ngõ
Lối đường quen vào cổ tự trong chiều
Cô lắng hồn bằng đôi mắt thương yêu
Từng chiếc lá nhẹ mềm rơi với gió
Vài chú tiểu quét sân thềm bé nhỏ
Dõi nhìn cô... cười đẹp đến vô ngần
Cô đọc bài thơ truyện CÁNH HOÀNG LAN
Buồn rưng rức trái tim còn non nớt
Chưa biết yêu, chưa biết buồn biết khóc
Vẫn chạnh lòng và xót chuyện xa xăm
Cô đi tìm trong cổ tích muôn năm
Thèm được gặp một lần trong mộng mị
Viên tự chiều...
Hàng sa la lặng nghĩ
Tiếng chuông ngân vang mãi tận non ngàn
Tiểu đến gần, cô đứng dậy băn khoăn
Hồn rung động qua những dòng cảm xúc
Tiểu nhẹ nhàng chắp đôi tay trước ngực
Hỏi ân cần... Chiều xuống tắt, chờ ai?
....
Trái tim khờ vương vít bóng người trai
Đời với đạo một chiều nơi cổ tự
-------------------