người mù
Chân bước nhẹ bên đường hờ hững
Cùng gậy tre bằng hữu thủy chung
Cỏ dại ven đường hương ngai ngái
Ta đi chầm chậm tới vô cùng
Gai nhọn dưới chân chừng vô cãm
Mảnh thị phi lòng đã dửng dưng...
Chỉ tiếc hương rừng không còn nữa
Gió bây giờ hương phấn y trang
Mắt không thấy lòng không so sánh
Mặc thế nhân y cẩm xênh xang
Không thấy nữa nên không ái ngại
Gặp người quen trong thuở huy hoàng
Và cũng hết ,không còn than vãn
Chuyện trần gian vân cẩu tang thương ...!
PQT