bến cuộc đời
BẾN CUỘC ĐỜI
Ta tự nhủ đời còn nhiều giông bão
Bay về ngang ảo não thót tim gan
Bẽ bàng về đeo bóng của bẽ bàng
Ta thấp thỏm vỡ tan nghìn khát vọng
Ta nuốt lệ trông vời theo chiếc bóng
Ngõ tình xưa bồ hóng đã giăng dây
Ngõ tình xưa ngoi ngóp những bùn lầy
Đôi chân lội miệt mài đời vốn mỏi
Ta bệ rạc giẫm lên muôn đá sỏi
Chiều tàn phai nhức nhối cả bóng hình
Chiều tàn phai ai thay áo vô tình?
Bên song cửa gió rình từ muôn thuở
Ta vác trên vai đất trời tuổi nhớ
Giọt thương đau rảnh nợ rớt bên thềm
Sóng lòng chao nghiêng ngả lại ngả nghiêng
Những vồ vập ra miền thơ hoang vắng
Ta loay hoay với bến bờ vô tận
Nốt nhạc sầu vương vấn những thanh âm
Tiếng cuộc đời rả rích đến trăm năm
Nhặt cay đắng nhọc nhằn trong khoảnh khắc
Ta trông thấy một bức tranh huyền hoặc
Sáng lơ mơ gieo rắc chuỗi muộn phiền
Cho thơ tình nằm ngủ chốn bình yên
Màu nhân thế lãng quên từ dạo ấy!
Sáng 27/7/2018
Ân Thiên ( Bình Dương)
Bài này đã được xem 923 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|