một thời mưa gió
MỘT THỜI MƯA GIÓ
Tôi ôm trái đất vào lòng
Râm ran lồng ngực mênh mông cuộc tình
Ánh dương đánh mất bình minh
Bướm ong hoa cỏ trộm nhìn yêu thương
Tôi ngồi uống cạn tơ vương
Một thời rối rắm , thiên đường bỏ hoang
Cho đi dăm tiếng muộn màng
Buông dây rời rạc sang trang thuở nào?
Tôi dan díu mộng trăng sao
Trái tim khép mở hư hao nỗi niềm
Em bay từa tựa cánh chim
Thơ thơ thẩn thẩn đường mềm lẻ loi
Tôi bơi sông vắng đơn côi
Nỗi buồn lau lách ngập trời chơi vơi
Thế là người lại xa người
Đám mây thế kỉ xa xôi dặm ngàn
Tôi cười nuốt lệ li tan
Dốc dài thoai thoải bàng hoàng lời yêu
Lắng nghe trời đất trở chiều
Ngậm ngùi bờ bến quạnh hiu tâm hồn
Ngày 15/9/2024
Thiên Ân ( Bình Dương )
Bài này đã được xem 116 lần
|
Người đăng:
|
Tố Nữ
|
|
|