buổi sáng của tôi
Lắng nghe tiếng của lặng im
Tiếng cỏ cây
Tiếng muộn phiền
Tiếng vui
Tiếng bon chen một kiếp người
Tiếng ung dung của tháng ngày lãng du
Bước chân lạc giữa sương mù
Nhìn nhân gian một lũ khờ đáng thương
Một mình chợt lạ chợt quen
Chợt xôi xa chợt gũi gần chốn đây
Tưởng như lạc ở cõi này
Cõi vô minh, cõi lưu đày trăm năm
Thật ra trong tiếng lặng im
Vẫn nghe, dù rất âm thầm, tiếng hoa
Nỗi đau từ mất quê nhà
Biết khi mô mới được là quê xưa?
Hùng Vĩnh Phước
15/10/2108