lạc lõng
Đông vừa chớm, lạnh về không báo trước
Lá cũng khô, hạt mưa lất phất bay
Ngày buồn gì, gió lặng lẽ nơi đây
Màn mây xám giăng đầy trời băng giá
Ta vẫn ta , nào phải đâu xa lạ
Sao mà xa ....hơn cả một người dưng
Lạ lùng gì một ánh mắt mông lung
Em lơ đãng như chim trời bay mất…!
Anh không khóc mà ruột mềm như lụa
Mi không cay mà mắt đỏ đau thương
Môi vẫn cười mà tim nhói từng cơn
Nỗi cô độc - đang dần mòn rũ chết
Anh ngơ ngác như cánh chim sợ sệt
Lạc bơ vơ trong đông xám lạnh căm
Em vui gì ở tận nẻo xa xăm
Hay tê tái sông vào đông chẳng lặng !
Ngày trôi qua mang khối sầu thêm nặng
Hỏi vì sao ta cách trở em ơi !
Bấc vẫn lùa làm rát bỏng đôi môi
Gầy xơ xác tóc hoen bờ mi rũ
Em hôm nay, hay em của quá khứ
Mà thương đau anh chất nặng thời gian
Ngày và đêm rơi thăm thẳm… lỡ làng…
Một chút nắng không vàng tô mây biếc…
Mặc Tiêu Phong
20.12.016