cuộc đời đơn côi
      
      
      
      
        CUỘC ĐỜI ĐƠN CÔI
Thơ: TRỌNG NGHĨA
Ra đường nằm ngắm trăng sao
Cô đơn đêm tối nơi đây một mình 
Nhìn tôi cũng khá là xinh
Mà sao chẳng có ai rinh tôi về
Một đời sống kiếp làm thuê 
Chắc là như vậy em chê tôi nghèo 
Chén cơm nguội gói mang theo
Thì sao tôi dám mà trèo lên cao
Thôi đành chấp nhận lao đao 
Lang thang khắp chốn nơi nào cũng đi
Chỉ vì manh áo chén cơm 
Thì thôi chấp nhận cô đơn đến già.
Ai cũng có cặp có đôi
Còn tôi vô phước mồ côi một mình
Nên đành chấp nhận lẽ loi
Nay đây mai đó biết nơi nào dừng.